Chồng mong tôi ngừng giả vờ hạnh phúc trong gia đình, sợ rằng sẽ cô đơn và bất hạnh khi về già.
Vợ chồng tôi đã ly thân 5 năm nhưng vẫn sống chung vì thương con nhỏ. Chúng tôi không có mối quan hệ tình cảm mới, chỉ không còn yêu nhau. Mỗi người tự quản lý tài chính và chia sẻ chi phí. Trong phòng ngủ, tôi mua một chiếc đệm nhỏ để anh ngủ dưới đất còn tôi trên giường, sáng dậy gấp gọn. Các hoạt động gia đình không thay đổi, chúng tôi vẫn ăn cùng, đi du lịch và cùng nhau chăm sóc con cái. Tôi thắc mắc về lý do tình yêu nguội lạnh, mặc dù chúng tôi từng yêu nhau và có trách nhiệm xây dựng gia đình. Khi hôn nhân không còn lửa, tôi vẫn muốn duy trì "vỏ bọc" này mãi mãi.
Chúng tôi đã có 2 con và gần 20 năm hôn nhân. Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn, còn mọi thứ xung quanh vẫn ổn định. Trong 5 năm qua, tôi nghĩ chồng cũng thoải mái, nhưng thực tế anh luôn phải gồng gánh. Gần đây, anh đề nghị sau khi con gái thi xong, tôi nên nói sự thật với các con và ly hôn. Anh đã hy vọng hàn gắn tình cảm nhưng giờ nhận ra điều đó không thể. Anh muốn tôi ngừng diễn vở kịch hạnh phúc, vì sớm muộn gì con cái cũng sẽ biết.
Chồng tôi cho rằng trẻ con bây giờ trưởng thành sớm và cảm nhận được sự khách khí giữa bố mẹ. Mặc dù tôi muốn bảo vệ con khỏi tổn thương, nhưng anh khẳng định hạnh phúc của chúng tôi là giả tạo, có thể làm bọn trẻ mất niềm tin về tình yêu và hôn nhân. Ngoài ra, anh cũng bày tỏ rằng mình chưa đến 50 tuổi và cần một người phụ nữ để chia sẻ tâm tư, không thể hy sinh hoàn toàn cho con cái. Anh cảm thấy cô đơn và bức bối suốt 5 năm qua, và tin rằng tôi cũng sẽ sớm cảm nhận điều đó khi bọn trẻ lớn lên.
Cuối cùng, chồng tôi nói rằng hãy chân thành với nhau và với con cái để mọi người cùng đối mặt với thực tế, tìm kiếm hạnh phúc riêng và tránh những oán hận sau này. Anh cam kết yêu thương và chăm sóc các con, duy trì mối quan hệ lành mạnh để chúng không thiệt thòi khi bố mẹ chia tay. Tôi rời cuộc nói chuyện trong tâm trạng hụt hẫng, nhận ra những điều anh nói có lý nhưng không thể chấp nhận việc các con lớn lên trong gia đình đổ vỡ. Trái tim tôi tan nát khi nghĩ đến nỗi buồn của chúng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ly hôn và không hình dung được cảnh nhà vắng bóng bố. Nhiều đêm trăn trở, tôi cảm thấy yên tâm khi thấy anh ở bên, là người cha yêu thương. Giờ đây, khi anh muốn rời bỏ, tôi không biết phải làm sao, và gần hai mươi năm bên nhau, tôi đã quên mất cảm xúc của bản thân.
Tôi lo lắng về tương lai khi nghĩ đến việc có cha mẹ, con cái và rồi cháu chắt, cuộc sống sẽ trôi qua, và những mối tình tuổi trẻ sẽ trở nên không quan trọng. Chồng tôi cảnh báo rằng tôi có thể hối hận và cô đơn, và tôi sợ sẽ trở thành một bà già sống trong oán hận. Tôi không biết phải làm gì để vừa giải thoát cho chồng, vừa suy nghĩ cho lũ trẻ và bản thân.
Source: https://afamily.vn/chong-muon-toi-ngung-dien-canh-gia-dinh-hanh-phuc-keo-ve-gia-se-co-don-bat-hanh-2024042211002283.chn